Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Một nhà dưới chân núi


Phan_12

Bán Hạ run rẩy bất lực ngửa ra sau , dư quang khóe mắt mông lung giống như thấy nhánh cây bên cạnh đang đung đưa theo từng động tác của mình và Vô Mạt. Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong mê mẩn, bị đôi tay đỡ trước sau đung đưa, mà vật nóng phía dưới thoang thả mà hữu lực ra vào theo tiết tấu. Cái vận động đó dần dần khiến nàng say mê, thân thể càng tê dại không nghe sai khiến.

Nàng bắt đầu cảm giác mình đang trong một giấc mộng đẹp, trong mộng mình là một chú chim nhỏ, có một đôi cánh, gió nhẹ nhàng thổi bên tai, nàng có thể ngửi thấy mùi hoa, nghe được tiếng côn trùng kêu vang, nàng có thể cảm nhận được lá cây ở một bên vui vẻ lay động.

Phía dưới tiết tấu nhanh dần, từ nơi tiếp xúc bắt đầu nóng lên, vật trong cơ thể càng bành trướng cùng nóng bỏng, nàng ức chế không được khẽ rên lên, nàng sợ bị người khác phát hiện, vô lực cầu xin tha thứ, lại càng khiến nam nhân nàng đang dựa vào không khống chế cuồng đâm □.

Nhất thời, giống như cuồng phong bạo vũ tràn tới, nàng nghe được tiếng thở dốc nặng nề, nghe được âm thanh thân cây lay động, thậm chí giống như nghe được tiếng rên rỉ đứt quang của mình, thậm chí còn nghe được. . . . . . Âm thanh phát ra từ nơi kết hợp của hai người.

Nàng cắn lồng ngực của hắn không buông, hai tay siết chặt muốn nắm cái gì đó, trong mông lung, tay trái bắt được cánh tay hắn, tay phải nắm lấy một cành cây khác.

Tay trái, cánh tay của hắn mồ hôi rơi như mưa, chuyển động vô cùng nhuyền nhuyễn; tay phải, cành cây bên cạnh cũng giống như đang ở trong gió bão dao động không dứt.

Nếu nàng bây giờ còn là một chú chim nhỏ, thì đó chính là một con chim nhỏ đang trong cơn mưa to không tìm được đường về bị sóng biển cuồng phong cuốn lấy rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong cơ thể nàng giống như có một dây cung phịch một tiếng đứt rời, một cỗ chất lỏng ấm áp phun vào nơi đó của nàng, mồ hôi đổ đầm đìa nàng giống như bị người rút mất gân cốt, giống như một bãi bùn xụi lơ trên thân thể cường tráng của hắn.

Vô Mạt lại còn không biết đủ, đem thân thể giống như không xương thơm mềm khác thường của nàng ôm thật chặt vào trong ngực dính sát lên lồng ngực khoẻ mạnh của hắn, sau đó chợt mạnh mẽ đứng dậy, hắn một chân đạp trong nhà cây, cái chân còn lại giẫm lên trên thân cây.

Bán Hạ kêu lên một tiếng sợ hãi, đôi mắt mờ mịt mở thật lớn, nàng mặc dù cả người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn ôm thật chặt vòng eo thon mà hữu lực của hắn, cứng ngắc núp trong ngực hắn.

Vô Mạt nhìn tiểu nữ nhân đang dùng đôi mắt ướt át tố cáo mà nhìn mình, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, hắn dùng cái mũi cao thẳng của mình nhẹ nhàng ma sát lên đôi môi đỏ mọng oánh nhuận, khàn khàn trầm nhẹ mà nói: "Đừng sợ, ta sẽ không để nàng ngã xuống đâu."

Chân hắn đạp thân cây, đứng vững giữa không trung, ôm chặt tiểu nữ nhân đang bám vào trên ngực hắn, lần nữa cuồng động.

==========

Mấy ngày gần đây, Nhẫn Đông ăn không ngon không ngủ ngon, nàng luôn cảm giác tỷ tỷ của mình trước kia mềm yếu vô cùng, dáng dấp lại không bằng diễm lệ bằng mình, cho nên từ nhỏ ở nhà mình nói cái gì chính là cái đó, tỷ tỷ có lẽ không là cái gì! Tại sao kể từ khi nàng ta gả đi, tất cả đều đã thay đổi chứ?

Lẽ ra nàng gả cho cháu trai ruột của Tộc trưởng, đó là người tốt nhất, ăn dùng đều không cần lo lắng, Mộc Dương lại là thanh niên tuấn tú nhất trong thôn, chẳng lẽ nàng không phải là đối tượng mà mọi người hâm mộ kính trọng sao? Nhưng tại sao hiện tại người trong thôn lại rất ít khi nhắc tới mình, ngược lại thường thường tán dương tỷ tỷ đây?

Làm cho nàng hiện tại đều không thích ra đường nói chuyện cùng người trong thôn nữa, dù thế nào đi nữa bọn họ vừa thấy mình đều nói"Ai u, đây là Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ đây" , sau đó lời nói liền chuyển hướng về tỷ tỷ.

Nàng nghe những người khác tán dương tỷ tỷ, trong lòng cũng không thoải mái. Nàng nhìn thấy người khác giơ ngón cái với Vô Mạt, trên người nơi nơi đều cảm thấy không được tự nhiên. Điều này làm cho nàng thường xuyên cảm thấy tâm phiền ý loạn, nàng khổ cực suy nghĩ, phương pháp có thể thay đổi tình huống bây giờ chỉ có một rồi, đó là kỳ vọng duy nhất của nàng.

Trên chiếu nhỏ, sau khi trải qua một phen lửa nóng, nàng lấy tay nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc ngực Mộc Dương, không nhịn được len lén hỏi Mộc Dương: "Lúc nào thì gia gia chàng đem vị trí tộc trưởng cho chàng vậy?"

Mộc Dương vốn đối với nàng cũng là trăm điều thuận theo, sau khi cưới hai người cũng coi như ân ái, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới điều này, sẽ lộ ra tính tình không tốt, cùng với không kiên nhẫnn: "Ta làm sao biết !" Nói xong chân mày nhíu lại, trong mắt tràn ngập phiền não.

Nàng còn chưa muốn buông tha, cái này dù sao cũng liên quan đến mặt mũi của nàng a, vì vậy không nhịn được thúc giục: "Chàng có thể hỏi một gia gia chàng một chút được không, thử dò xét xem lão nhân gia ngài có ý gì?" Nàng mở to đôi mắt ngây thơ bắt đầu nghĩ kế: "Bằng không để cho phụ thân chàng đến hỏi một chút cũng được a!"

Mộc Dương có chút tức giận: "Chuyện như vậy đâu phải là chuyện có thể hỏi, nàng là nữ nhân không được nói bừa, nàng cũng không hiểu!" Nói xong thở phì phò quay lưng đi.

Mộc Dương trong lòng cũng rất phiền, tự nhiên không muốn nghe một nữ nhân không hiểu cho hắn cằn nhằn về cái này.

Nhẫn Đông thấy tình cảnh này thiếu chút nữa khóc lên, chỉ là nàng vẫn là nhịn được.

Sáng sớm hôm nay, nàng liền chạy tới nhà tỷ tỷ, nàng nghĩ nói vài câu cùng tỷ tỷ, thử dò xét xem nàng có tính toán gì trong tương lai.

Ai biết vừa vào nhà tỷ tỷ, chỉ thấy một đám Gà đang nhàn nhã tản bộ trong hàng rào, nàng liền có chút chần chừ, lần trước một cước dẫm lên cứt gà nàng vẫn chưa quên a.

Sau đó nàng cũng không vào nữa, dứt khoát đứng ở cửa gỗ trên hàng rào gọi: "Tỷ, có ở nhà không?"

Vừa gọi, không ai trả lời.

"Tỷ tỷ, tỷ phu, có ở nhà không?"

Kêu nữa, vẫn không có người trả lời.

Nhẫn Đông thở dài, chẳng lẽ tỷ tỷ và tỷ phu đều không ở nhà, lên núi sao?

Bằng không, ta ngồi ở chỗ này chờ một lát đi.

Vì vậy Nhẫn Đông đang ở dưới tàng cây chọn một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống chờ .

Trong nhà thỉnh thoảng có mấy con gà tò mò nhìn về phía này, ý tứ trong đôi mắt nhỏ, giống như hỏi nàng có phải muốn tới đây kiếm ăn? Nàng tức giận cầm một khối đá nhỏ ném qua: "Đi đi đi, cách xa ta một chút!"

Lúc nàng đang phiền muộn, dưới chân giống như nghe được một tiếng tí tách, nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời: "Trời mưa sao?"

Lúc này, nàng chợt ý thức được, trên cây là có chim và côn trùng .

Nàng nhíu nhíu mày: "Vô Mạt đó, cũng không biết nghĩ như thế nào, trên cây lại xây phòng ốc, cũng không sợ chim chóc thải vào trong phòng hắn."

Nàng lúc này đã không nhịn được nữa, oán trách một hồi, dậm chân một cái phủi mông rời đi.

Ngày khác lại đến tìm tỷ tỷ thôi.

Mà lúc này, ở trên cây Bán Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ôm hận mềm nhũn đánh vào ngực Vô Mạt.

Từ đó về sau, Bán Hạ mệt mỏi vô lực nằm trên thân nam nhân nào đó lập ra gia quy: về sau, không được, trên tàng cây hồ nháo. . . . . .

Chương 25

Mùa xuân ngắn ngủi, rất nhanh thời tiết liền chuyển nóng, mắt thấy mùa hè đến. Vô Mạt lần nữa mở rộng phòng trên cây, về sau thời điểm nóng bức, hai người có thể lên tàng cây hóng mát.

Sau khi sửa lại phòng ốc so với trước kia rộng rãi hơn rất nhiều, đủ ba bốn người song song nằm bên trong cũng không chật chội. Mái nhà trên cây có hình bầu dục, bộ dáng kia cũng có chút giống ổ chim.

Mấy ngày nay cũng không biết có phải do trời nóng nực không, Bán Hạ cảm thấy không muốn ăn. Vô Mạt thấy nàng như vậy, liền vào núi hái chút rau dại rau trộn cho nàng ăn, nhưng nàng cũng không có khẩu vị, cuối cùng suy nghĩ một chút đi, ngược lại muốn ăn một chút quả Hầu nhi ngày đó dưới chân núi.

Vô Mạt vừa nghe, cái này ngược lại dễ làm, nhanh chóng lên núi hái rất nhiều, rửa sạch sẽ đặt vào giỏ trúc, khi nào muốn có thể lấy.

Lại qua mấy ngày nữa, Bán Hạ bắt đầu nôn mửa, lúc này trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nhớ tới nguyệt sự (TK: khụ cái là dì cả mợ ba hàng tháng tới thăm) của mình một tháng này vẫn chưa tới, sẽ không phải là có thai chứ? Khi nàng nói ra hoài nghi của mình thì Vô Mạt rất vui mừng, vội dẫn nàng đến nhà thượng nhân, thượng nhân chỉ nhìn sắc mặt của nàng, liền nói: ” xác nhận có.”

Sau khi Vô Mạt từ nhà thượng nhân ra ngoài, trên mặt cẩn thận tỉ mỉ, một chút tươi cười cũng không có. Hai tay nơm nớp lo sợ đỡ Bán Hạ, giống như không cẩn thận nàng sẽ té ngã trên đất. Dọc theo đường đi, tộc nhân thấy sắc mặt Vô Mạt như vậy, rối rít suy đoán, đã xảy ra chuyện gì sao?

Về đến nhà, Bán Hạ ngó ngó Vô Mạt, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chàng, không thích tiểu oa oa sao?”

Vô Mạt nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: “Không có.”

Vậy tại sao chàng lại có vẻ mặt này đây. . . . . . Bán Hạ buồn bực.

Vô Mạt ngồi yên tại chỗ, lúc sau lại đứng lên, đi đi lại lại trong nhà tranh một phen rồi nói: “Hiện tại, ta nên làm gì đây?”

Mặt hắn cứng ngắc, nghiêm túc suy tư: “Ta trước đi nấu cơm cho nàng thôi.”

Bán Hạ ngơ ngác nhìn cái mặt nghiêm túc kia, ngây ngốc gật đầu: “Được, vậy chàng đi nấu cơm đi.”

Nhưng Vô Mạt bất động, hắn lần nữa ngưng lông mày trầm tư: “Vậy nàng muốn ăn cái gì?”

Bán Hạ sờ sờ mặt của mình, khó xử mà nghĩ: “Chưng hai quả trứng cho ta thôi.” Khi có thai, là thời điểm nên bổ sung chất dinh dưỡng.

Vô Mạt gật đầu: “Đúng, làm canh trứng gà!” Nói xong hắn vội vàng ra cửa, rửa tay đi nấu cơm.

Bán Hạ thở dài, nam nhân này có phải đã quá khẩn trương rồi hay không, khẩn trương đến có mức chút không bình thường?

===========

Buổi tối hôm đó lúc ngủ, Vô Mạt cẩn thận cách xa Bán Hạ tám trượng, giống như sợ mình không cẩn thận đụng phải Bán Hạ .

(TK: 1 trượng = 2 bộ = 3,33m k biết có lầm lẫn gì k nhưng mà xa như vậy thì chặc chặc….mà lúc ngủ có lăn cũng k sợ té…ToT ta đã té xuông giường mấy lần nhưng vẫn ngu tiếp hehe)( Phong: cái này em phải nghi ngờ, giường nhà hai người rộng thế sao khoảng 26m đó…)

Bán Hạ cẩn thận di chuyển, xích lại gần hắn một chút, hắn lại tránh, Bán Hạ lại chuyển, hắn lại tránh.

Cuối cùng Bán Hạ không chịu nổi: “Ta là mang thai, cũng không phải là mắc bệnh ôn dịch!”

Vô Mạt vội vàng đứng dậy, thay nàng vỗ lưng: “Nàng bớ giận, tránh động thai Khí.”

Bán Hạ dở khóc dở cười.

Vô Mạt nghiêm túc nói: “Đây không phải là chuyện đùa.”

Bán Hạ bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm, thở dài nói: “Ta thấy bắt đàu từ ngày mai, chàng cũng không cần lên núi săn thú hái thuốc, chàng cứ ở nhà mỗi ngày coi chừng ta thôi.”

Vô Mạt suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ý kiến hay.”

Bán Hạ giận quá hóa cười: “Vậy chúng ta uống gió tây bắc à?”

Vô Mạt trịnh trọng nắm Bán Hạ tay: “Không sao, hang động sau nhà chúng ta dự trữ rất nhiều lương thực, cũng đủ ăn đến lúc tiểu oa nhi ra đời”.

Bán Hạ kiên quyết lắc đầu: “Vậy cũng không được! Miệng ăn núi lở là chuyện không thể làm.”

Vô Mạt rất cố chấp: “Nhưng nàng mới vừa nói. . . . . .”

Bán Hạ quả thật muốn cào hắn: “Ta nói đùa với chàng, chàng mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm, đi làm việc.”

========

Sau khi biết Bán Hạ mang thai được mấy ngày, Vô Mạt giống như rốt cuộc tỉnh lại, mỗi ngày nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Bán Hạ, cau mày trầm tư: “Ta đã làm phụ thân rồi.”

Bán Hạ vừa may tã, vừa thuận miệng lên tiếng: “Đúng, chàng đã làm phụ thân rồi.” Nàng lấy rương tơ lụa sau núi ra, muốn làm cho tiểu oa nhi mấy bộ y phục. Tơ lụa mềm mại như vậy, nếu dùng cho người lớn khó tránh khỏi không nỡ, vẫn là cho trẻ con dùng thôi.

Lông mày luôn cau chặt của Vô Mạt cuối cùng cũng giãn ra, thở nhẹ một hơi mỉm cười: “Đúng vậy, ta muốn làm phụ thân rồi.”

Bán Hạ vừa dùng răng cắn đứt đầu sợi chỉ, vừa ngẩng đầu, lại thấy người này vẫn còn cười lộ ra tám cái răng, không khỏi cười bất đắc dĩ, tiếp tục xỏ kim may y phục.

Vô Mạt bắt đầu suy nghĩ một chuyện: “Bán Hạ, nàng nói con chúng ta chúng ta sẽ là nữ hay nam đây? Lớn lên sẽ là dạng gì đây? Giống nàng hay là giống ta?”

Bán Hạ ở trong lòng than thở một tiếng, cái vấn đề này hắn đã hỏi tám lần rồi, không, không, có lẽ mười lần rồi !

Tại sao lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, lại cho rằng hắn là một nam nhân trầm mặc ít nói chứ?

Phu thê hai người họ, rốt cuộc ai là người nói nhiều hơn đây?

Khi Bán Hạ nghĩ tới nếu tiếp tục nghe có thể sẽ không tốt cho cục cung dưỡng thai hay không thì chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, vội vàng đứng dậy, là Mộc Oa.

Mộc Oa gần đây rất chịu khó tới nhà họ, nói là muốn thỉnh giáo Bán Hạ chuyện nuôi gà, bất quá Bán Hạ càng thêm buồn bực, Mộc Oa cũng không có nuôi gà a, tại sao ba ngày hai bữa lại có chuyện chứ.

Mộc Oa vào nhà ngồi xuống, Vô Mạt liền đứng dậy đi đến sơn động sau núi, hắn muốn đi sắp xếp lại vài món đồ trong nhà, xem có cái gì có thể làm một cái nôi nhỏ cho tiểu oa nhi không.

Mộc Oa ngồi ở bên cạnh Bán Hạ ánh mắt vẫn đuổi theo Vô Mạt, cho đến cửa nhà tranh đóng lại, bộ dáng kia loáng thoáng có chút lưu luyến. Thấy vậy Bán Hạ trong lòng cả kinh (giật mình + kinh ngạc), chẳng lẽ Mộc Oa ngày ngày chạy đến nhà mình , là vì có ý với Vô Mạt?

Nàng thầm chau mày, nghĩ tới lần đầu tiên Mộc Oa nhìn thấy Vô Mạt thì sợ hết hồn, bây giờ làm sao có thể có ý này chứ?

Nhưng lại nói, Mộc Oa vốn là một cô nương tốt , nàng nhìn trúng người nào, cũng không nên nhìn trúng nam nhân đã thành thân.

Trong tộc, một nam nhân có nương tử còn ở cùng một cô nương khác, sẽ bị phỉ nhổ. Vọng Tộc chưa từng nói thê thiếp gì đó, giữa nam nữ từ trước đến giờ vẫn là một đôi một .

Trừ phi Bán Hạ không còn, hoặc là Bán Hạ cùng Vô Mạt hòa ly, nếu không Mộc Oa nhất định là không có khả năng cùng Vô Mạt ở chung với nhau.

Bán Hạ nghĩ đến xuất thần, Mộc Oa bên cạnh nói gì nàng đều không nghe lọt tai, mãi cho đến Mộc Oa kéo tay của nàng nói: “Bán Hạ, tỷ nói gì đi, ta nên làm như thế nào?”

Làm thế nào? Cái gì làm thế nào?

Mộc Oa thở dài: “Ta không phải muốn gả cho Hậu Viêm!”

Hậu Viêm? Bán Hạ cực kì có ấn tượng, không phải là tiểu tử ngày trước chạy đến nhà Vô Mạt đá thủng cửa một lỗ đó sao? Nhớ tiểu tử kia dáng dấp không tồi, thật ra thì cũng rất xứng đôi với Mộc Oa.

Mộc Oa nhíu mày vẻ mặt đưa đám: “Cha ta muốn gả ta cho Hậu Viêm, nói thế nào cũng không nghe.”

Bán Hạ nhân cơ hội hỏi “Ngươi cũng không yêu Hậu Viêm, vậy ngươi lại muốn gả cho người nào?”

Mộc Oa ánh mắt nhất thời ảm đạm, nàng lắc đầu một cái nói: “Ta ai cũng không muốn gả, muốn cả đời ở một mình.”

Chuyện này cũng không phải chuyện kinh thế hãi tục gì ở trong tộc (TK: haiz lại càng nghi ngờ hơn nha ), chỉ là Mộc Oa là một cô nương tốt, tiểu tử theo đuổi nàng không ít, một người sống cả đời khó tránh khỏi không thể tưởng tượng được.

Mộc Oa lại thở dài một phen, nói chút phiền não của mình, Bán Hạ nghe ngột ngạt, liền nói sang chuyện khác: “Không biết Tộc trưởng gần đây thân thể như thế nào? Rất lâu rồi ta không đi thăm lão nhân gia ngài.”

Mộc Oa nghe thế, mặt ủ mày chau nói: “Không được tốt lắm, gần đây ho khan càng ngày càng nhiều, gia gia nói muốn cùng nãi nãi đi lên núi ở một thời gian.”

Bán Hạ nghe được kinh ngạc: “Đi lên núi?”

Mộc Oa gật đầu, chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái: “Nói là muốn tạm thời rời khỏi thôn, đi lên núi sống một thời gian, cũng không biết nghĩ như thế nào.”

Chỉ là quyết định của Tộc trưởng đại nhân không thể xen vào , mọi người trong tộc chỉ có thể nghe theo, tuyệt đối không dám khuyên can cái gì.

Bán Hạ lai càng không hiểu: “Tộc trưởng rời đi, vậy chuyện trong tộc ai tới trông coi?”

Mộc Oa nói như chuyện đương nhiên : “Ca ca ta thôi! Hiện tại tẩu tử ta rất vui mừng, nàng đã sớm mong đợi ngày ca ca làm tộc trưởng rồi.”

Bán Hạ gật đầu: “Này cũng đúng, vốn trong tộc đều nói Mộc Dương về sau sẽ làm Tộc trưởng.”

Hai người lại nói nửa ngày, Mộc Oa lại hướng Bán Hạ oán trách Nhẫn Đông một phen, cuối cùng nhấc mông rời đi

Sau khi nàng đi, Vô Mạt tiến vào, nhìn bóng lưng Mộc Oa một chút, cau mày.

Bán Hạ không cần hỏi cũng không cần nhìn, nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, Vô Mạt trong lòng khẳng định cảm thấy: nữ nhân, nói thật nhiều.

Bất quá Bán Hạ hiện tại không có ý định cùng Vô Mạt nói cái này, nàng nghĩ đến chuyện Tộc trưởng muốn đi lên núi ở.

Gần đây thời tiết mát mẻ, không khí trong thôn cũng hào dịu, tiếng kiếm minh trong thần miếu cũng ngừng rồi, các loại dị tượng biến mất, lòng mọi người cũng dần dần buông xuống. Nhưng tại sao Tộc trưởng muốn đi lên núi ở? Còn có xương thú của người, không biết làm thế nào?

Vô Mạt thấy bộ dạng Bán Hạ u sầu, ngồi chồm xổm xuống, lấy kim chỉ trong tay nàng để sang một bên, sờ sờ gương mặt của nàng: “Không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, trong nhà tất cả đều giao cho ta là được, nàng có thời gian nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Bán Hạ suy nghĩ một chút cũng đúng, nàng cười , nhìn xuống bộ y phục làm được một nửa bên cạnh, nhíu mày cười cười mà nói: “Chàng nói rất đúng, đây là y phục của con chúng ta, chàng giúp ta làm nốt đi.”

Vô Mạt vừa nghe, cầm bộ y phục nhỏ lên nhìn một chút, nhất thời nhíu chặt lông mày: ” Chuyện may vá này ta cũng đã từng làm, nhưng tỉ mỉ như vậy . . . . .”

Hai bàn tay kia rất thô, làm những việc như săn thú, xây nhà… hắn còn có thể, còn việc may may vá vá tỉ mỉ thật là làm khó hắn a.

Chương 26

Bán Hạ nghe nói, Tộc trưởng buông xuống gậy đầu cá, cởi y phục da cá, thậm chí bỏ cả xương thú chưa từng rời tay, chỉ mặc bình y phục vải gai bình thường cùng ma ma hai người đi lên núi.

Không ai biết vì sao Tộc trưởng phải làm như vậy, cũng không có người nào dám hỏi.

Mộc Dương đã được như nguyện tạm thời thay mặt Tộc trưởng, đắc chí vừa lòng, rồi lại nơm nớp lo sợ.

Vô Mạt vẫn như cũ mỗi ngày lên núi săn thú, kể từ sau khi Bán Hạ mang thai, hắn còn chịu khó hơn cả trước kia, Bán Hạ thậm chí cảm thấy hắn hận không thể một lần kéo về hai con lợn rừng. Nhưng mà bây giờ hắn là một ngày đi săn rồi lại nghỉ ngơi một ngày, thứ nhất là để ở nhà cùng với Bán Hạ, thứ hai hiện tại trời nóng rồi, sợ con mồi hư mất, vì vậy muốn ở nhà xẻ con mồi rồi treo lên hong gió vào ngày thứ hai.

Hiện tại nhà Bán Hạ bốn phía đều treo đầy các loại thịt khô.

Hôm nay, Vô Mạt sau khi trở về, sắc mặt xem ra không tốt lắm.

Bán Hạ nhìn con mồi mới kéo về ở trong sân, thu hoạch rất tốt mà. Nàng đi tới, hai tay cầm tay Vô Mạt, dịu dàng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

Vô Mạt lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện. Bán Hạ cũng không cưỡng cầu, đem thức ăn bưng ra, vợ chồng hai người bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong, rửa mặt xong, liền cầm cái ghế mây đã được làm lớn ra, để trong sân, hai người ngươi dựa vào ta ta dựa vào ngươi ngồi hóng mát.

Gió mát phất phơ thổi qua, đại thụ sum xuê trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lay động, qua kẽ hở bóng cây, có thể thấy vầng trăng cong cong cùng những vì sao rải rác, còn có núi lớn màu đen phía xa xa.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .